Những điều thật khác
- Nè, tại sao con gái lại cực kỳ khó hiểu? Nga tròn mắt khi Quân Ngố, thằng bạn thân tồ nhất thế giới của nó bữa nay bỗng dưng phát ngôn một thắc mắc động trời. Liệu có phải là đã có một cô nàng tóc bím, đuôi gà nào đó đang lọt vào mắt xanh thằng nhỏ, hay nó lại chuẩn bị cho một phi vụ trẻ con gì của nó nữa đây ? Nga vặn lại:
- Có cần phải nhấn mạnh là “cực kỳ” không trời ? Mà ai đã bơm vào ông cái ý nghĩ…thiếu căn cứ đó?
- Trời, ai nói thiếu căn cứ - Quân Ngố cười ha hả - Bằng chứng đầy mình nhá. Điển hình là việc…thay đổi cá tính của bà từ sau tết đến giờ. Cứ như là…
- Là gì …? — Nga giật mình.
- Ờ thì…, cứ như là…một người con gái khác vậy, không phải bà nữa.
- Khác chỗ nào ? Kể coi !
- Thì nè, mới mấy tuần trước còn đứng trước cửa nhà tui gào lên kêu tui đi học, mấy bữa nay lại nhỏ nhẹ bấm chuông. Hồi xưa bà hay cột áo dài đá cầu, còn bây giờ chuyển tông sang…thảy đá, cái trò mà ngày xưa bà chê là chán thấy mồ. Rồi còn…
- Thôi, thôi — Nga xanh mặt khi nghe Quân xổ ra một tràng pháo liên thanh — Tới giờ học rồi đi cho lẹ đi nà, mấy vụ đó, bữa nào thư thả rồi nói tiếp. Nhanh nào.
Quân Ngố bị chặn họng nên im phăng phắc, cong lưng đạp xe trối chết khi liếc thấy cái đồng hồ còn 5 phút nữa là tới giờ đóng cổng, toát mồ hôi hột. Nhỏ Nga ngồi sau lưng cũng lo lắng không kém. Sao tự dưng Quân nhạy cảm vậy trời ? Khả năng trời phú của con trai chăng ? Nga chỉ mới nghe lời mẹ khuyên, con gái phải dịu dàng, ý tứ một chút, nhất là với các bạn nam, nên thay đổi có tí xíu trong vài ngày thôi mà, chưa gì đã bị…sửa lưng. Hic hic, không biết liệu tới một lúc nào đó, Nga sẽ không còn là một nhỏ bạn nhí nhảnh, xì tin và rất ư là….con trai trước mặt thằng bạn ngố tàu nữa, thằng Quân sẽ phản ứng thế nào đây. Trước giờ nhỏ luôn đinh ninh rằng con gái thì phải hòa đồng và hơi…chịu chơi một tí mới có được bạn tốt, nên với thằng Quân nó lúc nào cũng y như một thằng bạn. Mẹ Nga thỉnh thoảng cũng nhắc một vài câu nhưng nhỏ không nghe. Tết rồi được nghỉ hơn tuần, hai mẹ con nằm nhà rủ rỉ rù rì, nghe mẹ hù con gái mà như vậy mai mốt hết ai dám lấy, ế chết. Hic, mặc dù chuyện chồng con còn …xa vời vợi, nhưng tự nhiên Nga cũng thấy nhột nhột, bèn lên chiến dịch thay đổi bản thân….
- Nè, lát về đi mua quà với tui hen ?
- Ờ, quà tám tháng ba cho mẹ phải hông ? Tui cũng định mua.
- Ừ, mà đi đâu?
- Ừm…Qua shop Bony đi — Nga ngẫm nghĩ — Mà ông có định mua gì cho mẹ chưa?
- Rồi, hehe — thằng Quân cười hề - Tui định mua…cuốn sổ với cây viết, cho mẹ tui ghi lịch làm việc. Thấy được không ?
- Hả ? — Nga bị…đứng hình hết năm giây, trố mắt nhìn bạn — Không được, ai lại đi tặng mẹ quà như vậy bao giờ, hic hic.
- Trời, sao dạo này bà hiền vậy, nhớ năm ngoái bà chửi tui um sùm vì cái vụ chọn quà tầm bậy mà. Hehe, tui thử bà thôi, chứ tui đâu có thiếu IQ dữ vậy. Mà nè, nói thiệt đi, so dạo này dịu dàng vậy ?
- Ờ thì…
Nga lảng tránh câu hỏi đó liên tục bằng việc này đến việc khác, làm thằng Quân đã ngố nay còn ngố kinh hơn. Nó nghĩ bụng, phải vạch mặt nhỏ này mới được, chắc đang yêu anh nào lớp trên rồi nên mới ra vẻ ngoan hiền như vậy ? Hay là mình lợi dụng thời cơ này ăn hiếp nhỏ? Đúng rồi, phải chớp cơ hội nhờ vả nó nhiều nhiều, để xem sao. Còn nga thì trong bụng cứ lo lo, hay là khai thật cho Quân biết, tại nó sợ…mai mốt ế chồng mới phải như vậy, hay biện đại một lý do nào đó cho…dễ thở. Hic, nan giải quá, sao mọi khi nó ngố mà đụng chuyện này nó khôn quá trời.
Giờ ra chơi, lũ con trai xúm nhau ngồi tám.
- Ê Quân, tám tháng ba mua gì cho bạn gái vậy ? — Thằng Hải, đứa mới chuyển trường về, hỏi nó.
-Tao làm gì có bạn gái mà mua quà.
- Tao thấy mày thân với nhỏ Nga lắm mà, hổng phải bồ hả ? — Hải ngạc nhiên.
- Bạn thân của tao. Bồ bịch gì đâu.
-Bạn thân càng phải tặng quà nghen mậy, coi chừng nhỏ giận.
-Giận gì, mấy năm rồi tao đâu có tặng gì cho nó, toàn là nó đi chọn quà cho mẹ giúp tao không à. Nó y như con trai vậy, thân thiện và dễ gần lắm mày ơi. — Quân lại cười hề hề.
-Ờ, mày đừng chủ quan đó, con gái coi vậy chứ…
-Chứ sao ? — Quân hỏi, bụng cũng hơi nhột nhột, mắt liếc về phía nhỏ Nga đang ngồi cặm cụi… xếp hạc. Trời, vụ gì đây. Giờ ra chơi không đi đá cầu mà lo xếp hạc, phải nhỏ Nga bạn nó không vậy trời ?
Giờ về, hai đứa chọn quà chán chê ở cửa hàng thứ…n xong thì chui vô quán kem. Giữ đúng lời tự hứa ban đầu, Quân Ngố bắt nhỏ đi vòng vòng biết bao nhiêu shop, đưa ra cả trăm ý kiến mà không cái nào vừa ý. Tới lúc Nga mệt nhừ, nó mới gật đầu tha cho. Vào quán, lại tiếp tục « sự nghiệp » tra hỏi :
- Nè, nãy ngồi xếp hạc chi vậy ? Tặng…tui hả ?
- Xí, đừng có mơ. Quà tám tháng ba tặng mẹ và chị tui đó.
- Xời, sao keo vậy bà — Quân chu mỏ - không mua quà cho nó khỏe, gấp hạc tốn… mồ hôi.
- Tui đâu có lười như ông. Đang bị viêm màng túi nữa nè, định để dành tiền mua vải may áo dài mặc trong đám cưới chị tui tháng sau đó. Mà sợ không đủ, hic hic.
- Ặc,biết điệu hồi nào vậy trời, mặc quần Jeans áo thun được rồi. Trông vẫn…phong độ phết.
- Chán ông quá — Nga vỗ trán, nhắm mắt ngửa lên trời — tui chưa từng thấy ai gọi con gái là « phong độ » như ông hết, về học lại tiếng Việt đi…
Kể ra, có một đứa bạn gái « nối khố » như Nga, lại cách nhà nhau có mấy chục mét cũng thiệt là thú vị. Mẹ Quân hay khen Nga là một đứa con gái tháo vát và lễ phép, lúc nào cũng lấy Nga ra làm…hình tượng cho Quân noi theo trong học tập và tính tình (???) làm Quân cũng hơi…ức ức, nhưng mỗi khi có việc nhờ vả Nga thì nó lại rất yên tâm. Bây giờ, Nga lại tự nhiên đâm ra khó hiểu như….con gái thì Quân thiệt là bối rối. Ví dụ như ngày xưa, Quân mà có lỡ lời thì Nga đã la lối om trời rồi, chứ đâu có nhỏ nhẹ « ông về học lại tiếng Việt đi » một cách dịu dàng như bây giờ đâu.
Suy nghĩ muốn…cạn cái đầu, Quân quyết định hỏi ý mẹ. Sau khi cười hề hề, nói năng linh tinh dạo đầu, nó quyết định đi vào vấn đề chính. Mẹ Quân ngạc nhiên, con trai mình bữa nay biết…quan tâm đến bạn gái rồi ta, có tiến bộ ghê đó. Quân mắc cỡ muốn chết, nhưng vẫn phải cố …giả vờ ngố để mẹ trả lời cho hết câu. Mẹ cười mỉm chi, bảo à tại vì thế này, thế này…bây giờ mình phải làm như vầy, như vầy….
Ngày tám tháng ba, trường tổ chức picnic nho nhỏ ngoài trời kết hợp thi nấu ăn và cắm hoa. Tan buổi, đứa nào cũng mệt đứ đừ đừ, Quân chở Nga về nhà mà thở hì hà hì hục.
-Bữa nay ngoan ghê ta, mệt vậy mà không kêu ca gì hả.
-Đâu có, đâu có mệt, hì hì — Quân lấy tay quẹt mồ hôi.
-Trời, bữa nay sao ông khác vậy ? Biết…khách sáo nữa.
Quân cười hề hề. Nhà Nga đã thấp thoáng phía đằng xa, giàn hoa giấy tím rực đứng run run trong cái nắng biêng biếc của một ngày tháng ba xanh non và ấm áp. Quân thắng xe trước cổng, không quên lấy trong cặp ra một gói quà buộc nơ cẩn thận và một tấm thiệp nhỏ, trong ấy ghi một lời chúc, cụ thể là « hy vọng sẽ kịp, và đủ cho Nga có một chiếc áo dài màu xanh trong ngày cưới của chị, và chúc cho Nga mau có….người yêu nhé ». Dĩ nhiên, Quân không quên lấy hết sức bình sinh bỏ nhỏ thêm một câu :
-Nói cho biết nè, không chỉ có con gái mới biết thay đổi đâu.
Me Bão- NGUYỄN HÀ ANH