Đầu năm học, mẹ may cho tui hai cái
áo dài mới trắng tinh, ngay ngày khai giảng, tui bận một trong hai tung tăng tới trường.
Đám bạn gái lâu ngày gặp nhau, hỉ hả kéo xuống căn tin. Sau một hồi bàn luận đủ thứ đề tài, tụi tui quay qua “tám” về chính chiếc
áo dài. Tui... dài mỏ: Nữ sinh cứ phải bận ba cái áo y chang vậy, từ năm này qua năm khác, chán ngắt, sao trường không cho bận
áo dài “phăng”? Thế là đủ kiểu “phăng”
áo dài được các... bà tám đề xuất, từ không tay, qua cắt vạt, đến khoét cổ. Tui “đột phá” đề nghị,
áo dài mà may nguyên hàng nút phía trước giống áo sơ mi nhìn mới “độc”. Tui vừa dứt lời, không hiểu trời đất có nghe “đề xuất” của tui không mà “ứng” nhanh như chớp. Li nước dâu trên bàn của tui bị nhỏ bạn đụng phải, nhảy tưng lên. Và từ cái ống hút, những giọt nước dâu văng ra ngoài thành đúng một hàng đều đặn kéo từ cổ xuống bụng, không khác gì một hàng nút đỏ chót trên cái áo trắng toát vừa may! Lũ bạn dòm tui, cười lăn từ ghế xuống đất. Tui đành bận nguyên cái
áo dài với hàng “nút” suốt buổi khai giảng hôm ấy!
HUẾ ANH (Trà Vinh)